Có một câu hỏi cũ rích, được dùng thường xuyên trong các trường hợp phản biện. Ví dụ cách đây 2 tuần, cây bút Louise Taylor hỏi trên tờ Guardian: “Điều gì sẽ xảy ra với Chelsea, nếu Diego Costa, Victor Moses và Marcos Alonso chấn thương?”.
Xin được trả lời, bất cứ lúc nào: sẽ chẳng có điều đặc biệt gì xảy ra trong trường hợp ấy. Hoặc nói cách khác: đấy có thể là câu hỏi… vô nghĩa.
Người ta thường hay nhìn vào chân sút trụ cột, cầu thủ xuất sắc nhất, cầu thủ giữ vai trò quan trọng nhất trong chiến thuật toàn đội (đại khái như thế), rồi suy luận: đội bóng sẽ khác hẳn nếu không có các cầu thủ ấy trong đội hình. Bóng đá, hoặc cuộc sống, đâu có đơn giản như vậy!
Hãy hỏi ngược lại: Costa, Moses, Alonso là ai? Giả sử lúc này, họ phải thường xuyên mài đũng quần trên ghế dự bị, thậm chí chìm vào quên lãng ở đâu đó trong làng bóng đỉnh cao, thì cũng chẳng có gì lạ.
Alonso là một cầu thủ Tây Ban Nha đã 25 tuổi nhưng chưa bao giờ khoác áo ĐT Tây Ban Nha. Thế giới bóng đá của anh trước đây là cỡ Bolton, Fiorentina, Sunderland. Mùa này, Alonso gia nhập Chelsea và lần đầu tiên bay bổng. Moses thì đã là “hàng thải” không chỉ một lần. Anh thường xuyên bị đẩy sang đội khác theo hình thức cho mượn. Một “của nợ” đối với CLB chủ quản – nếu bạn muốn nói như thế. Costa thì ai cũng biết. Anh thuộc mẫu cầu thủ “lúc nọ, lúc kia”. Mùa trước, giới hâm mộ Chelsea “bầu” Costa là một trong ba cầu thủ gây thất vọng nhất.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Costa, Alonso, Moses chấn thương ư? Đầu mùa mà hỏi như vậy, một người hâm mộ trung lập sẽ phán luôn: thì càng tốt cho Chelsea, chứ sao nữa! Bây giờ, họ đều thành công, đang giữ vai trò trụ cột. Thế là, như một lối mòn, người ta phản biện khi bàn về sức mạnh của Chelsea, chỉ bằng cách hỏi ngô nghê, rằng liệu Chelsea có mạnh như thế hay không nếu vắng các trụ cột vừa nêu.
Phải nói ngược lại: Costa, Moses, Alonso có được ngày hôm nay vì họ được may mắn đứng trong đội hình Chelsea, chơi trong đấu pháp của HLV Conte. Chính Conte đã vực dậy Costa, khôi phục giá trị của anh, cũng như Eden Hazard. Không có họ, dĩ nhiên Conte sẽ có những cầu thủ khác đảm trách phần việc mà ông giao phó.
Còn nếu lực lượng Chelsea “mỏng” đến mức không có người thay thế (đây là cái “nếu” không bao giờ xuất hiện), thì… lại càng tốt. Thị trường cầu thủ chắc chắn không thiếu mẫu ngôi sao nhỉnh hơn các ngôi sao vừa nêu, về trình độ cá nhân.
Với Costa luôn đá chính, ở vị trí trung phong, Chelsea thắng 1-0 trong 3 vòng đấu liên tiếp. Đến khi Costa vắng mặt, Chelsea đè bẹp Bournemouth 3-0 để đoạt danh hiệu không chính thức “vô địch lượt đi”. Tất nhiên, chẳng ai lại ngây thơ trả lời cho cái câu hỏi ngây thơ kia, rằng không có Costa thì Chelsea sẽ ghi bàn nhiều hơn.
Điều đáng nói ở đây là: Chelsea đang có chuỗi 12 trận thắng liên tiếp, đang dẫn đầu Premier League một cách vững chắc, chẳng bao giờ là nhờ Costa, Moses, Alonso, hay bất cứ cá nhân nào. Họ đã thẳng tiến đến ngôi vô địch nhờ thành công về chiến thuật của HLV Conte.
Sau vài trục trặc ban đầu, Conte thay đổi từ sơ đồ chiến thuật cho đến cách chơi, và Chelsea thắng tuyệt đối suốt 12 vòng vừa qua. Điều này cho thấy: bản thân Conte đã hòa nhập được với cái môi trường bóng đá mới mẻ mà ông lần đầu bước vào. Xin được nhắc lại: Conte tự hòa nhập, chứ ông không hề thích ứng ngay từ đầu.
Và bây giờ, ông đang làm nốt phần việc quan trọng còn lại: giúp Chelsea – toàn đội hoặc mỗi cá nhân – hòa nhập vào thứ bóng đá của ông. Việc Moses hoặc Costa tỏ ra thành công trong cách chơi của Chelsea nói lên rằng họ đang hòa nhập thành công với Conte. Họ mà vắng mặt, sẽ có cầu thủ khác hòa nhập!
Theo bongdaplus